Khám phá các yếu tố đào tạo nhân viên cấp cứu toàn cầu, từ giáo dục, kỹ năng đến thực hành lâm sàng và vai trò của chăm sóc cấp cứu trước bệnh viện.
Đào tạo Nhân viên Cấp cứu: Tổng quan Toàn cầu về Chăm sóc Cấp cứu Trước bệnh viện
Nhân viên cấp cứu là những chuyên gia y tế có tay nghề cao, cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế quan trọng trong môi trường trước bệnh viện. Họ thường là những người phản ứng y tế đầu tiên tại hiện trường, thực hiện điều trị ngay lập tức và ổn định bệnh nhân trước và trong khi vận chuyển đến bệnh viện hoặc cơ sở y tế khác. Do tính chất quan trọng của vai trò này, việc đào tạo nhân viên cấp cứu một cách bài bản và chuẩn hóa là điều cần thiết để đảm bảo an toàn cho bệnh nhân và kết quả tối ưu trên toàn cầu. Bài viết này cung cấp một cái nhìn tổng quan toàn diện về đào tạo nhân viên cấp cứu, khám phá các thành phần, thách thức và định hướng tương lai trong chăm sóc cấp cứu trước bệnh viện trên khắp thế giới.
Vai trò của Nhân viên Cấp cứu trong Y tế Toàn cầu
Nhân viên cấp cứu đóng vai trò như một mắt xích quan trọng trong chuỗi sinh tồn, thu hẹp khoảng cách giữa thời điểm khởi phát bệnh hoặc chấn thương và việc được chăm sóc y tế chuyên sâu. Trách nhiệm của họ thường bao gồm:
- Đánh giá tình trạng của bệnh nhân và ưu tiên chăm sóc dựa trên mức độ nghiêm trọng.
- Sử dụng thuốc và các phương pháp điều trị, chẳng hạn như liệu pháp oxy, giảm đau và hồi sức tim phổi.
- Thực hiện các thủ thuật y tế nâng cao, bao gồm đặt nội khí quản, thiết lập đường truyền tĩnh mạch và xử lý chấn thương.
- Theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân và cung cấp chăm sóc liên tục trong quá trình vận chuyển.
- Liên lạc với bệnh viện và các nhà cung cấp dịch vụ y tế khác để đảm bảo quá trình chuyển giao chăm sóc diễn ra liền mạch.
- Ghi chép thông tin bệnh nhân một cách chính xác và đầy đủ.
Phạm vi hành nghề của nhân viên cấp cứu có thể khác biệt đáng kể tùy thuộc vào quy định của địa phương, cấu trúc hệ thống y tế và trình độ đào tạo nhận được. Ở một số quốc gia, nhân viên cấp cứu có thể có vai trò mở rộng, chẳng hạn như thực hiện các thủ thuật ngoại khoa nhỏ hoặc cung cấp dịch vụ chăm sóc ban đầu tại các cộng đồng ít được quan tâm.
Ví dụ: Tại các vùng nông thôn của Úc, nhân viên cấp cứu thường đóng vai trò là nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe chính ở các khu vực xa xôi, cung cấp một loạt các dịch vụ, bao gồm kiểm tra sức khỏe định kỳ và quản lý bệnh mãn tính.
Các Thành phần Cốt lõi của Chương trình Đào tạo Nhân viên Cấp cứu
Các chương trình đào tạo nhân viên cấp cứu thường bao gồm sự kết hợp giữa giảng dạy trên lớp, mô phỏng trong phòng thí nghiệm và luân phiên lâm sàng. Chương trình giảng dạy được thiết kế để cung cấp cho sinh viên một nền tảng vững chắc về giải phẫu học, sinh lý học, sinh lý bệnh, dược lý học và y đức. Các thành phần chính bao gồm:
1. Kiến thức Nền tảng
Phần này bao gồm nghiên cứu sâu về giải phẫu và sinh lý người, hiểu biết về cơ chế của bệnh và chấn thương (sinh lý bệnh), và tìm hiểu về tác dụng cũng như cách sử dụng thuốc (dược lý học). Một sự hiểu biết vững chắc về các nguyên tắc này là rất quan trọng để đưa ra các quyết định lâm sàng sáng suốt.
Ví dụ: Sinh viên ngành cấp cứu học về sự phức tạp của hệ thống tim mạch để hiểu cách các cơn đau tim xảy ra và cách các loại thuốc như aspirin và nitroglycerin có thể giúp ích.
2. Phát triển Kỹ năng Lâm sàng
Đào tạo nhân viên cấp cứu nhấn mạnh vào việc phát triển các kỹ năng lâm sàng thiết yếu, chẳng hạn như:
- Đánh giá bệnh nhân: Tiến hành khám thực thể kỹ lưỡng và thu thập tiền sử bệnh liên quan.
- Quản lý đường thở: Đảm bảo đường thở thông thoáng thông qua các kỹ thuật như đặt nội khí quản và đặt đường thở trên thanh môn.
- Hồi sức tim: Thực hiện CPR và sử dụng máy khử rung tim để điều trị ngừng tim.
- Xử lý chấn thương: Cố định gãy xương, kiểm soát chảy máu và xử lý sốc.
- Sử dụng thuốc: Tính toán liều lượng và sử dụng thuốc qua các đường khác nhau.
- Liệu pháp tĩnh mạch (IV): Bắt đầu và duy trì đường truyền tĩnh mạch để cung cấp dịch và thuốc.
- Diễn giải điện tâm đồ (ECG): Nhận biết và diễn giải nhịp tim để định hướng các quyết định điều trị.
Những kỹ năng này thường được thực hành trong môi trường mô phỏng sử dụng ma-nơ-canh và các tình huống nhập vai trước khi được áp dụng trong môi trường lâm sàng thực tế.
3. Luân phiên Lâm sàng
Luân phiên lâm sàng cung cấp cho sinh viên ngành cấp cứu cơ hội tích lũy kinh nghiệm thực hành tại các cơ sở chăm sóc sức khỏe khác nhau, chẳng hạn như:
- Khoa cấp cứu: Quan sát và hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân với nhiều tình trạng y tế khác nhau.
- Đơn vị chăm sóc đặc biệt: Tìm hiểu về quản lý bệnh nhân nặng.
- Phòng mổ: Quan sát các thủ thuật phẫu thuật và tìm hiểu về các kỹ thuật phẫu thuật.
- Dịch vụ xe cứu thương: Đáp ứng các cuộc gọi khẩn cấp và cung cấp chăm sóc trước bệnh viện dưới sự giám sát của các nhân viên cấp cứu có kinh nghiệm.
Luân phiên lâm sàng cho phép sinh viên áp dụng kiến thức và kỹ năng của mình vào các tình huống thực tế và tích lũy kinh nghiệm quý báu khi làm việc như một phần của đội ngũ y tế.
4. Đào tạo Dựa trên Tình huống
Đào tạo dựa trên tình huống bao gồm việc mô phỏng các tình huống khẩn cấp thực tế trong một môi trường được kiểm soát. Điều này cho phép sinh viên thực hành các kỹ năng, tư duy phản biện và ra quyết định dưới áp lực. Các kịch bản có thể bao gồm:
- Sự cố đa thương vong: Quản lý nhiều bệnh nhân với các vết thương khác nhau.
- Ngừng tim ở các môi trường khác nhau: Phản ứng với ngừng tim tại nhà, nơi làm việc hoặc khu vực công cộng.
- Kịch bản chấn thương: Xử lý bệnh nhân bị chấn thương nặng, chẳng hạn như va chạm xe cơ giới hoặc vết thương do súng bắn.
- Các trường hợp cấp cứu y tế: Điều trị bệnh nhân mắc các bệnh như hen suyễn, tiểu đường hoặc đột quỵ.
Đào tạo dựa trên tình huống giúp xây dựng sự tự tin và năng lực trong việc đối phó với các tình huống phức tạp và đầy thách thức.
5. Giáo dục Thường xuyên
Việc đào tạo nhân viên cấp cứu không kết thúc sau khi có chứng chỉ ban đầu. Nhân viên cấp cứu được yêu cầu tham gia giáo dục thường xuyên liên tục để duy trì các kỹ năng và cập nhật những tiến bộ mới nhất trong chăm sóc y tế. Giáo dục thường xuyên có thể bao gồm:
- Các khóa học bồi dưỡng: Ôn tập các khái niệm và kỹ năng cơ bản.
- Các khóa học hỗ trợ sự sống nâng cao: Học các kỹ thuật nâng cao trong chăm sóc tim và chấn thương.
- Các khóa học chuyên ngành: Tập trung vào các lĩnh vực quan tâm cụ thể, chẳng hạn như cấp cứu nhi khoa hoặc ứng phó với vật liệu nguy hiểm.
- Hội nghị và hội thảo: Tham dự các sự kiện giáo dục để học hỏi từ các chuyên gia trong lĩnh vực.
Giáo dục thường xuyên đảm bảo rằng nhân viên cấp cứu đang cung cấp sự chăm sóc tốt nhất có thể cho bệnh nhân của họ.
Sự khác biệt trong Đào tạo Nhân viên Cấp cứu trên Toàn cầu
Mặc dù các nguyên tắc cơ bản của việc đào tạo nhân viên cấp cứu nhìn chung là nhất quán, có những sự khác biệt đáng kể về cấu trúc, nội dung và thời gian của các chương trình đào tạo trên khắp thế giới. Những khác biệt này bị ảnh hưởng bởi các yếu tố như:
- Cấu trúc hệ thống y tế: Tổ chức và tài trợ cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe.
- Khung pháp lý: Các luật và quy định quản lý hành nghề của nhân viên cấp cứu.
- Tiêu chuẩn giáo dục: Các yêu cầu về chứng nhận và giấy phép hành nghề của nhân viên cấp cứu.
- Sự sẵn có của nguồn lực: Sự sẵn có của kinh phí, thiết bị và giảng viên có trình độ.
- Các yếu tố văn hóa: Các chuẩn mực và giá trị xã hội liên quan đến chăm sóc sức khỏe.
Dưới đây là một số ví dụ về cách đào tạo nhân viên cấp cứu khác nhau ở các khu vực khác nhau:
Bắc Mỹ
Tại Hoa Kỳ và Canada, đào tạo nhân viên cấp cứu thường được cung cấp ở cấp độ cao đẳng hoặc đại học. Các chương trình có thể từ bằng cao đẳng đến bằng cử nhân và đòi hỏi sự đầu tư đáng kể về thời gian và nguồn lực. Chương trình giảng dạy toàn diện, bao gồm một loạt các chủ đề y tế và chấn thương. Nhân viên cấp cứu ở Bắc Mỹ thường được phép thực hiện nhiều thủ thuật nâng cao, chẳng hạn như đặt nội khí quản, sử dụng thuốc và diễn giải ECG.
Châu Âu
Đào tạo nhân viên cấp cứu ở châu Âu khác nhau đáng kể giữa các quốc gia. Một số quốc gia, chẳng hạn như Vương quốc Anh, có hệ thống phân cấp các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc trước bệnh viện, với các cấp độ đào tạo và trách nhiệm khác nhau. Các quốc gia khác, chẳng hạn như Đức, có cách tiếp cận chuẩn hóa hơn đối với việc đào tạo nhân viên cấp cứu. Nhìn chung, đào tạo nhân viên cấp cứu ở châu Âu ngắn hơn và tập trung hơn so với ở Bắc Mỹ. Nhân viên cấp cứu ở châu Âu có thể có phạm vi hành nghề hạn chế hơn, với ít sự nhấn mạnh vào các thủ thuật nâng cao.
Úc và New Zealand
Đào tạo nhân viên cấp cứu tại Úc và New Zealand thường được cung cấp ở cấp độ đại học. Các chương trình toàn diện và nghiêm ngặt, chuẩn bị cho nhân viên cấp cứu làm việc trong nhiều môi trường khác nhau, bao gồm cả môi trường đô thị và nông thôn. Nhân viên cấp cứu ở Úc và New Zealand có phạm vi hành nghề rộng, với khả năng thực hiện các thủ thuật nâng cao và sử dụng một loạt các loại thuốc.
Châu Á
Đào tạo nhân viên cấp cứu ở châu Á rất khác nhau tùy thuộc vào quốc gia và khu vực. Một số quốc gia, chẳng hạn như Nhật Bản và Hàn Quốc, có hệ thống EMS phát triển cao với các nhân viên cấp cứu được đào tạo bài bản. Các quốc gia khác, đặc biệt là ở các khu vực đang phát triển, có thể có nguồn lực hạn chế và các chương trình đào tạo ít chuẩn hóa hơn. Ở nhiều nước châu Á, dịch vụ xe cứu thương được nhân viên là các kỹ thuật viên y tế khẩn cấp cơ bản (EMT) thay vì nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp.
Ví dụ: Ở một số vùng nông thôn của Ấn Độ, dịch vụ xe cứu thương có thể được nhân viên là những tài xế có trình độ y tế tối thiểu, làm nổi bật sự chênh lệch trong chăm sóc trước bệnh viện trên toàn cầu.
Châu Phi
Đào tạo nhân viên cấp cứu ở châu Phi đối mặt với những thách thức đáng kể do nguồn lực hạn chế, cơ sở hạ tầng không đầy đủ và thiếu hụt giảng viên có trình độ. Ở nhiều nước châu Phi, dịch vụ xe cứu thương kém phát triển và khả năng tiếp cận chăm sóc khẩn cấp còn hạn chế. Tuy nhiên, đang có những nỗ lực liên tục để cải thiện việc đào tạo nhân viên cấp cứu và hệ thống EMS trong khu vực. Một số tổ chức đang làm việc để cung cấp các chương trình đào tạo và thiết bị được chuẩn hóa nhằm trang bị cho nhân viên cấp cứu những kỹ năng và kiến thức cần thiết để cung cấp dịch vụ chăm sóc trước bệnh viện hiệu quả.
Thách thức trong Đào tạo Nhân viên Cấp cứu
Mặc dù việc đào tạo nhân viên cấp cứu rất quan trọng, có một số thách thức cần được giải quyết để đảm bảo chất lượng giáo dục cao và kết quả tối ưu cho bệnh nhân. Những thách thức này bao gồm:
- Thiếu sự Chuẩn hóa: Việc thiếu các chương trình đào tạo và yêu cầu chứng nhận được chuẩn hóa giữa các khu vực và quốc gia khác nhau gây khó khăn cho việc đảm bảo mức độ năng lực nhất quán giữa các nhân viên cấp cứu.
- Hạn chế về Nguồn lực: Kinh phí hạn hẹp, thiết bị không đầy đủ và thiếu hụt giảng viên có trình độ có thể cản trở sự phát triển và thực hiện các chương trình đào tạo hiệu quả, đặc biệt là ở các nước đang phát triển.
- Kiến thức Y khoa Phát triển Nhanh chóng: Lĩnh vực y học không ngừng phát triển, và nhân viên cấp cứu cần phải cập nhật những tiến bộ mới nhất trong chăm sóc y tế. Điều này đòi hỏi giáo dục thường xuyên liên tục và quyền truy cập vào các nguồn đào tạo chất lượng cao.
- Căng thẳng Cao và Kiệt sức: Nhân viên cấp cứu làm việc trong môi trường căng thẳng cao và thường xuyên tiếp xúc với các sự kiện đau thương. Điều này có thể dẫn đến kiệt sức và các vấn đề sức khỏe tâm thần khác. Các chương trình đào tạo cần giải quyết những thách thức này và cung cấp cho sinh viên các kỹ năng và nguồn lực cần thiết để đối phó với yêu cầu của công việc.
- Các Vấn đề nan giải về Đạo đức: Nhân viên cấp cứu thường đối mặt với các vấn đề nan giải về đạo đức phức tạp trong công việc của họ. Các chương trình đào tạo cần chuẩn bị cho sinh viên để xử lý những tình huống này và đưa ra các quyết định đạo đức vì lợi ích tốt nhất của bệnh nhân.
Tương lai của Đào tạo Nhân viên Cấp cứu
Tương lai của việc đào tạo nhân viên cấp cứu có thể sẽ được định hình bởi nhiều yếu tố, bao gồm những tiến bộ công nghệ, nhu cầu chăm sóc sức khỏe đang thay đổi và nhu cầu ngày càng tăng đối với các dịch vụ chăm sóc trước bệnh viện. Một số xu hướng tiềm năng bao gồm:
- Tăng cường sử dụng Công nghệ Mô phỏng: Công nghệ mô phỏng ngày càng trở nên tinh vi và thực tế, cho phép sinh viên thực hành các kỹ năng của mình trong một môi trường an toàn và được kiểm soát. Điều này có thể giúp cải thiện sự tự tin và năng lực trong việc đối phó với các tình huống phức tạp và đầy thách thức.
- Tích hợp Y tế từ xa (Telemedicine): Y tế từ xa ngày càng được sử dụng nhiều trong chăm sóc trước bệnh viện để cung cấp tư vấn và hướng dẫn từ xa cho nhân viên cấp cứu. Các chương trình đào tạo cần chuẩn bị cho sinh viên để sử dụng y tế từ xa một cách hiệu quả và tích hợp nó vào thực hành của họ.
- Nhấn mạnh vào Hợp tác Liên chuyên ngành: Nhân viên cấp cứu làm việc như một phần của đội ngũ y tế, và các chương trình đào tạo cần nhấn mạnh tầm quan trọng của sự hợp tác liên chuyên ngành. Sinh viên cần học cách giao tiếp hiệu quả với các chuyên gia y tế khác và làm việc cùng nhau để cung cấp sự chăm sóc tốt nhất có thể cho bệnh nhân của họ.
- Tập trung vào Chăm sóc Cấp cứu Cộng đồng: Chăm sóc cấp cứu cộng đồng là một lĩnh vực mới nổi, trong đó nhân viên cấp cứu cung cấp các dịch vụ chăm sóc ban đầu tại các cộng đồng ít được quan tâm. Các chương trình đào tạo cần chuẩn bị cho sinh viên để làm việc trong vai trò này và giải quyết các nhu cầu chăm sóc sức khỏe đặc thù của những cộng đồng này.
- Phát triển các Tiêu chuẩn Toàn cầu: Các nỗ lực đang được tiến hành để phát triển các tiêu chuẩn toàn cầu cho việc đào tạo và hành nghề của nhân viên cấp cứu. Điều này sẽ giúp đảm bảo mức độ năng lực nhất quán giữa các nhân viên cấp cứu trên toàn thế giới và cải thiện chất lượng chăm sóc trước bệnh viện trên toàn cầu.
Tầm quan trọng của Sức khỏe Tâm thần và An sinh
Nhân viên cấp cứu thường xuyên tiếp xúc với các tình huống căng thẳng và đau thương, điều này có thể ảnh hưởng đáng kể đến sức khỏe tâm thần và an sinh của họ. Do đó, các chương trình đào tạo nhân viên cấp cứu phải kết hợp hỗ trợ sức khỏe tâm thần toàn diện và các chiến lược xây dựng khả năng phục hồi.
- Kỹ thuật Quản lý Căng thẳng: Đào tạo nên bao gồm các kỹ thuật quản lý căng thẳng, chẳng hạn như chánh niệm, thiền định và các bài tập thở.
- Quản lý Căng thẳng sau Sự cố Nghiêm trọng (CISM): Nhân viên cấp cứu cần được đào tạo các kỹ thuật CISM để giúp họ đối phó với hậu quả của các sự cố nghiêm trọng.
- Chương trình Hỗ trợ Đồng nghiệp: Việc thiết lập các chương trình hỗ trợ đồng nghiệp trong các cơ quan EMS có thể cung cấp một không gian an toàn và bí mật để các nhân viên cấp cứu chia sẻ kinh nghiệm và hỗ trợ lẫn nhau.
- Tiếp cận Chuyên gia Sức khỏe Tâm thần: Nhân viên cấp cứu nên có quyền tiếp cận dễ dàng với các chuyên gia sức khỏe tâm thần được đào tạo để làm việc với những người phản ứng đầu tiên.
- Thúc đẩy Văn hóa An sinh: Các cơ quan EMS nên thúc đẩy một nền văn hóa an sinh khuyến khích nhân viên cấp cứu ưu tiên sức khỏe tinh thần và thể chất của họ.
Các Vấn đề Đạo đức trong Chăm sóc Trước bệnh viện
Nhân viên cấp cứu thường xuyên gặp phải các vấn đề nan giải về đạo đức trong quá trình hành nghề, đòi hỏi họ phải đưa ra những quyết định khó khăn dưới áp lực. Các chương trình đào tạo phải giải quyết những cân nhắc về đạo đức này để chuẩn bị cho nhân viên cấp cứu hành động một cách có trách nhiệm và đạo đức.
- Sự đồng thuận được thông báo: Nhân viên cấp cứu phải hiểu tầm quan trọng của việc có được sự đồng thuận được thông báo từ bệnh nhân trước khi điều trị. Họ phải có khả năng giải thích các rủi ro và lợi ích của các lựa chọn điều trị một cách rõ ràng và dễ hiểu.
- Bảo mật: Nhân viên cấp cứu phải duy trì tính bảo mật của bệnh nhân và bảo vệ thông tin y tế nhạy cảm.
- Chăm sóc Cuối đời: Nhân viên cấp cứu có thể được gọi đến để cung cấp chăm sóc cuối đời cho bệnh nhân. Họ cần được đào tạo về cách mang lại sự thoải mái và hỗ trợ cho bệnh nhân và gia đình họ trong những tình huống này.
- Phân bổ Nguồn lực: Trong các sự cố thương vong hàng loạt, nhân viên cấp cứu có thể cần đưa ra các quyết định khó khăn về cách phân bổ các nguồn lực hạn chế. Họ cần được đào tạo về các khuôn khổ đạo đức để phân bổ nguồn lực.
- Nhạy cảm Văn hóa: Nhân viên cấp cứu phải nhạy cảm với niềm tin và giá trị văn hóa của bệnh nhân. Họ phải có khả năng cung cấp dịch vụ chăm sóc phù hợp với văn hóa cho bệnh nhân từ các nền tảng đa dạng.
Công nghệ và Đổi mới trong Đào tạo Nhân viên Cấp cứu
Công nghệ đang đóng một vai trò ngày càng quan trọng trong đào tạo nhân viên cấp cứu, cung cấp các công cụ và phương pháp mới để nâng cao việc học và cải thiện chăm sóc bệnh nhân.
- Mô phỏng Thực tế ảo (VR): Mô phỏng VR có thể cung cấp môi trường đào tạo chân thực và sống động cho nhân viên cấp cứu. Chúng có thể được sử dụng để thực hành một loạt các kỹ năng, từ đánh giá bệnh nhân cơ bản đến các thủ thuật y tế nâng cao.
- Đào tạo Thực tế tăng cường (AR): Công nghệ AR có thể phủ thông tin kỹ thuật số lên thế giới thực, cung cấp cho nhân viên cấp cứu sự hướng dẫn và hỗ trợ theo thời gian thực trong quá trình đào tạo.
- Học tập trên Di động: Các thiết bị di động có thể được sử dụng để cung cấp tài liệu đào tạo và đánh giá cho nhân viên cấp cứu tại hiện trường. Điều này có thể cung cấp một cách thuận tiện và linh hoạt để nhân viên cấp cứu cập nhật kiến thức và kỹ năng y tế mới nhất.
- Công nghệ Đeo được: Cảm biến đeo được có thể được sử dụng để theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của nhân viên cấp cứu trong các bài tập đào tạo. Điều này có thể cung cấp phản hồi có giá trị về hiệu suất của họ và giúp họ cải thiện kỹ năng.
- Trí tuệ Nhân tạo (AI) trong Chẩn đoán: Các công cụ chẩn đoán được hỗ trợ bởi AI có thể hỗ trợ nhân viên cấp cứu đưa ra chẩn đoán chính xác tại hiện trường. Điều này có thể giúp cải thiện kết quả của bệnh nhân và giảm thiểu sai sót.
Kết luận
Đào tạo nhân viên cấp cứu là một thành phần quan trọng của chăm sóc cấp cứu trước bệnh viện. Các chương trình đào tạo bài bản và được chuẩn hóa là điều cần thiết để đảm bảo rằng nhân viên cấp cứu có kiến thức, kỹ năng và năng lực để cung cấp dịch vụ chăm sóc chất lượng cao cho bệnh nhân có nhu cầu. Mặc dù có những khác biệt trong đào tạo nhân viên cấp cứu trên toàn cầu, các nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên. Bằng cách giải quyết các thách thức và nắm bắt các cơ hội phía trước, chúng ta có thể tiếp tục cải thiện việc đào tạo nhân viên cấp cứu và nâng cao việc cung cấp dịch vụ chăm sóc cấp cứu trước bệnh viện trên toàn thế giới. Đầu tư vào đào tạo nhân viên cấp cứu là một sự đầu tư vào sức khỏe và an sinh của các cộng đồng trên toàn cầu.